Admin Administrator
1080 Reputation : 7 Join date : 30/03/2010 Đến từ : World Humor : Có
| Tiêu đề: Đường về mịt mù của một "hoa khôi 9x" 12th May 2010, 10:09 am | |
| Ba năm làm gái mại dâm, hai lần “vào tù ra tội” đã biến cô gái vừa bước sang tuổi 20 thành người đàn bà già đời. Ngồi đối diện với Nguyễn Thị Hà, không ít lần tôi giật mình bởi cách ăn nói chát chúa, đầy vẻ bất cần…Hà có dáng người khá “chuẩn”, nước da trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn, cô được mệnh danh là một những hoa khôi của trường cải tạo Thanh Xuân, Hải Phòng. Nhìn cô ít người nghĩ rằng bảng “thành tích bất hảo” của cô cũng không “thua chị kém em” nào ở cái trường với hơn 100 “ma nữ” này. Chỉ khi bắt gặp ánh mắt sắc lẹm, nhuốm đầy vẻ trải đời người ta mới nhận ra có điều gì chua chát đằng sau lớp vỏ bọc có phần thơ ngây của Hà.Qua những câu chuyện đẩy đưa, Hà bớt dần vẻ đề phòng, cô trải lòng kể cho tôi nghe về “con đường lầm lỗi”. Câu chuyện của cô gái từng làm cái nghề mà người đời vẫn khinh bỉ gọi bằng hai tiếng “ca-ve” dần hé mở…Ngõ tối cuộc đờiHà kể, cô sinh ra ở một vùng biển nghèo của tỉnh Thanh Hoá. Nhà Hà đông anh em lại "nghèo rớt mùng tơi". 10 tuổi, Hà đã phải ra Hà Nội phụ giúp việc kiếm tiền nuôi thân. Chẳng hiểu vì được sống sung sướng hay…hợp gió Thủ đô mà Hà thay đổi chóng mặt. Từ cô bé còi cọc, đen nhẻm Hà như lột xác, lớn phổng phao. Nhờ có nhan sắc nên mới 12 tuổi Hà đã được thuê đi bán áo quần. Con phố Trần Nhân Tông, Hà Nội đã gắn bó với Hà suốt mấy năm trời. Cô cũng không ngờ rằng, chính nơi đây đã đánh dấu bước ngoặt cuộc đời của cô.
Giờ giải trí của những người trong trường cải tạo.
Hà nhớ lại: Hôm đó có một người khách nữ sang trọng, sau khi mua rất nhiều quần áo người khách này cứ nấn ná lại hỏi chuyện. Sau khi nghe kể về gia cảnh người khách tỏ vẻ cảm thông. “Em làm thế này bao giờ mới khá lên được, sắc đẹp như em xuống Hải Phòng làm lễ tân nhà hàng, khách sạn em kiếm khối tiền. Một năm dưới đó bằng em làm ở đây 10 năm trên này…”. Chẳng biết Hải Phòng là gì nhưng nhìn thấy viễn cảnh người khách vẽ ra Hà sáng cả mắt. Chẳng cần suy nghĩ, ngay trong đêm cô bé đã trốn khỏi nhà chủ theo người khách lạ về đất Cảng.
Giữ đúng lời hứa, người khách này đã giới thiệu cho Hà làm một chân trong khách sạn. Hà đâu biết rằng mình đã rơi vào ổ chứa và sắp biến thành miếng mồi ngon của những kẻ háo sắc.
Những ngày đầu Hà làm ở phòng karaoke với công việc…hát cùng khách. “Em đã run bắn người khi lần đầu tiên bị những người đàn ông sàm sỡ”, Hà nhớ lại. Nhiều lần Hà định chạy trốn nhưng ý nghĩ vừa loé lên trong đầu đã bị bà chủ phát hiện. Những ngày tiếp theo vẫn công việc đó, Hà cắn răng chịu đựng làm việc dưới sự giám sát khắt khe của chủ khách sạn. Thế nhưng, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Một lần cũng tại phòng hát quen thuộc ngày ngày Hà vẫn làm việc, khách hát chỉ có một người đàn ông. Trong phòng kín, con cáo già đã vồ lấy Hà như vồ miếng mồi ngon. Mặc cho cô bé kêu gào than khóc, cửa phòng đã khoá chặt. Hà bất lực để cho người đàn ông lực lưỡng thoả mãn cơn nhục dục. Đau đớn, ê chề, Hà đâu biết việc đó là do bà chủ sắp đặt. Sau “sự việc đáng tiếc” xảy ra, bà chủ tỏ vẻ cảm thông, vỗ về an ủi. Cũng từ ngày đó, “sự cố” cứ đến với Hà ngày một nhiều hơn để rồi thành quen. Cô buông xuôi và chấp nhận tất cả. Hà trở thành gái mại dâm.
Năm 2007, tổ quỷ nơi Hà làm việc bị công an triệt phá, Hà được đưa vào trường phục hồi nhân phẩm. Một năm sau khi “tốt nghiệp”, Hà cũng đã có ý định về quê. Thế nhưng đã quen lối sống tiêu xài, ý nghĩ về quê cũng nhanh chóng tiêu tan. Những ngày tiếp theo, không chỉ tìm về "nghề cũ" Hà trượt dài vào nghiện ma tuý lúc nào chẳng hay. Thế nhưng, Tết vừa rồi cả nhóm Hà đang hì hục “đập đá” trong một khách sạn thì bị công an ập đến tóm gọn.. Những người “chồng” hờ bị kết án tù, Hà phải vào trường Thanh Xuân để phục hồi nhân phẩm.
Liệu có đường về?
Ngồi nói chuyện với Hà tôi thật sự thấy đắng cay và cả sự tiếc nuối. Hà có thừa nhan sắc để người khác nhìn vào phải xuýt xoa. Thế nhưng, sắc đẹp đó đã bị Hà phung phí. Giờ thì sự trong trắng thơ ngây của cô bé mới 20 tuổi đầu này đã chẳng thể tồn tại. Trong lời ăn tiếng nói của cô bé chỉ còn lại sự hận thù và bất cần. Hỏi Hà đã có dự định gì sau khi tốt nghiệp?. “Thì phải chờ người yêu trong tù ra mới tính chứ. Lúc đó chắc chúng em sẽ cưới nhau”. Hai con nghiện đang lĩnh án nhưng vẫn mong có ngày ra tù để thành chồng vợ, tình yêu thuỷ chung của họ khá đáng ngưỡng mộ. Thế nhưng, cả hai đều không học, không nghề ngỗng, không hiểu ước nguyện cao đẹp của Hà có thành hiện thực không.
Lần trước, khi tạm biệt các thấy cô giáo Hà cũng hứa thật nhiều, khóc thật nhiều. Tuy nhiên, những lời hứa Hà nhanh chóng để quên ở cổng trường. Hai năm sau, Hà lại nhập trường với “thành tích” nâng lên một bậc. Với thái độ vô cảm và chẳng một chút cắn rứt hay hối hận, ai có dịp tiếp xúc với Hà đều có chung một cảm giác bất an cho những chặng đời tiếp theo của cô gái tuổi 20 này. Con đường hướng thiện của Hà còn xa lắm.
| |
|