-Em vẽ tranh gì đấy?
-Dạ em vẽ đường chân trời cô ạ. Cậu học sinh lớp 13 trả lời cô giáo của mình. Gọi là cô nhưng thực ra là 2 người bằng tuổi, cô - trò chỉ là ranh giới của đỗ và trượt.
-Thi vào trường không có đề bài vẽ đường chân trời đâu.
-Em vẽ nó không phải cho ban giám khảo, em vẽ nó cho một người - Mắt cậu ánh lên.
-Một cô gái à?
-Y - ét - sờ (Yes)
-Nhưng vẽ một lúc thôi nhé, bố mẹ em k trả lương cho cô để thấy em vẽ đường chân trời đâu.
-Y - ét - sờ. (Yes)
Cô giáo ngồi hí hoáy bên khung cửa sổ, ngắm mấy người dưới phố Nhà Hỏa đang đi chọn thiếp cưới...
-Cô ơi.
-Sao em?
-Bình yên có màu gì hả cô?
-Em gõ Google đi...
-Yes ...
1 phút sau:
-Cô ơi hoà bình có màu xanh, chiến thắng được khoác màu đỏ, lòng chung thuỷ có màu tím, sự quý phái mang màu vàng, tuổi học trò có màu trắng, tội ác được tô màu đen, thời gian có màu cà phê phin, sự phản bội phai màu tím tái, thói vô ơn tráng màu bạc, tương lai thì hoặc hồng hoặc xám. Không có màu của bình yên...
-Hay là bình yên không màu em nhỉ? Giống không khí í...
-Thế làm sao vẽ bình yên?
-Sao em muốn vẽ bình yên?
-Vì thiếu bình yên thì không hoàn thành được đường chân trời.
-Không hoàn thành được đường chân trời thì dừng lại, vẽ tượng đi nào, việc gì dễ làm trước khó làm sau.
...
15 tháng sau
-Anh ơi, 8:00 đón em nhé hôm nay em học sinh xin nghỉ sớm...
-Hay là em nhớ anh nên cho học sinh nghỉ sớm?
-Cứ cho là thế...
8h35 phút tối
Đường Hoàng Diệu sáng và vắng
-Anh ơi em nhìn thấy rồi nhé
-Em nhìn thấy gì?
-Em nhìn thấy bình yên có màu gì rồi.
-Màu gì hả em?
-Bình yên có màu đen?
-Sao lại màu đen?
-Cứ mỗi lần em nhắm mắt, ôm anh thật chặt như thế này, là em thấy bình yên.
11h30 đêm
-Em ơi anh vẽ xong đường chân trời rồi, mai anh cho em xem.
-Vừa về nhà là anh vẽ ngay à?
-Đâu về đến nhà là anh nhớ em ngay, xong rồi mới vẽ đấy chứ.
-Eo, hắt xì hơi.
-Anh nhắm mắt lại nghĩ về em, thấy bình yên quá. Bình yên có màu đen em ạ.
...........
End
............